Nguyên nhân đói nghèo ở Hoa Kỳ Các lý thuyết về sự nghèo đói

Nghèo đói do khiếm khuyết cá nhân

Khi nói đến vấn đề nghèo đói ở Hoa Kỳ, có hai luồng tư tưởng chính. Luồng tư tưởng phổ biến nhất ở Hoa Kỳ là một người trở nên túng thiếu bởi do những đặc điểm cá nhân [1]. Những đặc điểm này đã khiến người đó thất bại. Các đặc điểm đó bao gồm từ đặc điểm tính cách, chẳng hạn như tính lười biếng, cho đến trình độ học vấn. Bất chấp sự cách biệt này, chúng luôn được coi là khiếm khuyết cá nhân của mỗi người trong việc họ không thoát khỏi được cảnh nghèo. Mô hình suy nghĩ này bắt nguồn từ ý tưởng về chế độ nhân tài và sự cố thủ của nó trong hệ tư tưởng Hoa Kỳ. Chế độ nhân tài, theo Katherine S. Newman là "quan điểm cho rằng những người xứng đáng thì được khen thưởng và những người không gặt hái được phần thưởng thì vô giá trị." [2] Điều này không có nghĩa là tất cả những người theo chế độ nhân tài đều tin rằng một người trong tình trạng nghèo đói thì đáng phải chịu mức sống thấp. Thay vào đó, những ý tưởng cơ bản về sự khiếm khuyết cá nhân thể hiện trong việc chống lại các chương trình xã hội và kinh tế như chế độ phúc lợi; sự thiếu thành công của một cá nhân trong tình trạng nghèo đói thể hiện sự khiếm khuyết cá nhân và không nên được nhà nước bồi thường (hoặc biện minh).

Nghèo đói do khiếm khuyết cơ cấu

Rank, Yoon, và Hirschl (2003) đưa ra một lập luận trái ngược với ý kiến ​​cho rằng những khiếm khuyết cá nhân là nguyên nhân của sự nghèo đói. Lập luận được đưa ra là: sự nghèo đói ở Hoa Kỳ là kết quả của "những khiếm khuyết ở cấp độ cấu trúc." [3]Những khiếm khuyết chính về cấu trúc xã hội và kinh tế góp phần nặng nề vào tình trạng nghèo đói ở Hoa Kỳ đã được xác định trong bài viết này. Đầu tiên là khiếm khuyết của thị trường việc làm trong việc cung cấp một số lượng công việc thích hợp trả công đủ để giúp các hộ gia đình thoát nghèo. Ngay cả khi tỷ lệ thất nghiệp thấp, thị trường lao động có thể bị bão hòa với các công việc bán thời gian được trả lương thấp và thiếu phúc lợi (do đó hạn chế về số lượng công việc toàn thời gian và được trả lương cao). Rank, Yoon và Hirschl đã xem xét Bản Khảo sát về Thu nhập và Việc tham gia Các chương trình chuyển giao thu nhập (SIPP), một nghiên cứu dài hạn về việc làm và thu nhập. Sử dụng mức chuẩn nghèo chính thức năm 1999 là 17.029 đô la cho một gia đình bốn người, người ta thấy rằng 9,4% những người làm việc toàn thời gian và 14,9% những người làm việc ít nhất bán thời gian không kiếm đủ tiền hàng năm để giúp họ giữ vững trên mức nghèo đói. [4]

Một nghiên cứu chỉ ra rằng 29% gia đình ở Hoa Kỳ có thể trải qua sáu tháng hoặc lâu hơn trong giai đoạn khó khăn mà không có thu nhập. Hơn 50% người được hỏi cho biết họ có thể chịu được khoảng hai tháng và 20% khác nói rằng họ không thể sống lâu hơn hai tuần. [5] Mức lương tối thiểu thấp, kết hợp với công việc bán thời gian không trợ cấp, đã góp phần khiến thị trường lao động không thể tạo ra đủ việc làm có thể giúp một gia đình thoát nghèo là một ví dụ về sự khiếm khuyết cơ cấu kinh tế. [6]

Rank, Yoon và Hirschl chỉ ra rằng số lượng rất nhỏ các mạng lưới an sinh xã hội được tìm thấy ở Hoa Kỳ là một khiếm khuyết về mặt cấu trúc xã hội và là nguyên nhân chính gây ra đói nghèo ở Hoa Kỳ. [7]Các quốc gia công nghiệp phát triển khác đã dành nhiều nguồn lực hơn Hoa Kỳ để hỗ trợ cho người nghèo. Kết quả của sự cách biệt này là vấn đề nghèo đói đã sụt giảm ở các quốc gia quan tâm hơn đến các biện pháp và chương trình giảm nghèo. Rank và cộng sự đã sử dụng bảng để làm rõ cho điều này. Bảng đó cho thấy, vào năm 1994, tỷ lệ nghèo đói thực tế (tỷ lệ không có sự can thiệp của chính phủ) ở Hoa Kỳ là 29%. Khi so sánh với tỷ lệ thực tế ở Canada (29%), Phần Lan (33%), Pháp (39%), Đức (29%), Hà Lan (30%), Na Uy (27%), Thụy Điển (36%) và Vương quốc Anh (38%), tỷ lệ ở Hoa Kỳ được coi là thấp. Nhưng khi các biện pháp và chương trình của chính phủ được đưa vào, tỷ lệ giảm nghèo ở Hoa Kỳ lại không cao (38%). Ngoài phạm vi Hoa Kỳ, Canada và Vương quốc Anh là những nước có tỷ lệ giảm nghèo thấp nhất với con số 66%, trong khi Thụy Điển, Phần Lan và Na Uy lại có tỷ lệ giảm nghèo lớn hơn 80%. [8]

Ngoài ra, các luật về trách nhiệm đạo hiếu thường không được thực thi, dẫn đến việc cha mẹ của những đứa con trưởng thành sẽ nghèo khó hơn so với trường hợp ngược lại.